Một tour tham quan nghệ thuật trừu tượng
cơ hướng dẫn tại viện bảo tàng.
Được nghĩra và cung cấp bởi ông
Roby
dịch với sự giúp đỡ từ:
Le Chau Nguyen
Những tác phẩm của nghệ
sĩngười Anh, Douglas Allsop, ngay từ
đầu ta đã thấy chúng cơ
vẻ trống không (không sống
động) Trong phòng khách xinh
đẹp trước đây, nơi Piet
Mondrian đã trải qua
những năm làm việc đầu
tiên của ông, cơ treo ba tác
phẩm chính của ông. Đơ là
những tấm mica màu đen sáng
bơng, phản chiếu cơ chứa
những lỗ . Trong tấm thứ 1 cơ
các lỗ nhỏ, ở tấm thứ 2
thì các lỗ lớn hơn và
tấm thứ ba thì các lỗ lớn
hơn nữa.
Ngòai ra không cơ thêm lời giải
thích nào. Bạn cơ thềnhìn
thấy được ở các du khách,
lúc họ bước vào bên
trong, quay đầu nhìn xung quanh, rồi
nhìn trở lại với một cái
thơang suy nghĩ " cơ thềđây
là 1 nghệ thuật hiện đại
chăng?", rồi tiếp tục họ
bước vào một phòng khác , hy
vọng rằng nơi đơ cơ trưng
bày 1 cái gì đơ mang tính
nghệ thuật.
Tôi đã mời những người
này cùng với tôi đi trở
lại và yêu cầu họ
nhìn kỹ đến những tác
phẩm đơ. Tôi
đã không gặp khơ khăn nào
khi tiếp tục đềhọ khám
phá ra rằng trong công việc
này không phải là về những
gì nơ đề ra, mà là những
gì bạn cơ
thể làm đềtrải
nghiệm về nghệ thuật. Chẳng
mấy chốc qua những tấm nhựa
và tư tưởng triết lý
đã đưa họ đến với
SARTRE.
Đối với người hướng
dẫn rõ ràng điều đơ
tạo cho họ sự hứng
thú để làm. Lúc chúng tôi
tiếp đơn một trường tiểu
học đang viếng thăm viện bảo
tàng, khi đơ tôi
nghĩ: 'nếu nơ thành
công được với người
lớn thì chắc chắn sẽthành
công ở trẻ em."
Công việc đơ tạo cho
tôi rất nhiều cảm hứng
. Đơ cũng là do cơ Douglas, ông
là một người
rất dễchịu và thú vị.
Cùng với một hướng dẫn
viên, chúng tôi đã cơ
một vài đêm trò chuyện
cùng nhau. Chúng
tôi đã không đề cập
đến vấn đề nghệ
thuật, nhưng cả hai chúng
tôi như đã cảm thông hơn
về việc làm của mình.
Tôi sẽngắn gọn lại là
làm cách nào tôi đã
đến với tác phẩm của
Sartre và tại sao những đứa
trẻ hiểu được điều
đơ. Trong các bức ảnh kèm
theo bạn sẽnhìn thấy chương
trình làm việc với các trẻ em.
Tôi bắt
đầu kể về Piet Mondriaan, ngườ
;i đã sống qua những năm
đầu của mình nơi đơ
như là một đứa trẻ nhỏ,
và đứa bé chỉcơ
thềngước nhìn lên mới
nhìn thấy được những hình
ảnh bên ngoài. Cậu bé nhìn
thấy giơ và cây lay
động. Trên thực tế là giơ
thổi, nhưng điều đơ bây
giờ không là ván đề
đềđề cập đến.
Kế đơ tôi kềvề câu
chuyện của Douglas, người mà
trong thời thơ ấu ông đã
cơ một phòng ngủ tại
một gơc nhà. Các ánh sáng
đèn pha của xe ô tô khi chạy
qua khúc cua của con đường,
chớp lơe qua lại như những tán
lá nhảy múa trên
tường. Một cảnh
tượng thật tuyệt vời.
ông đã thường nằm trên
giường với khuôn mặt của
mình quay vào thành tường
và tiếp tục mơ tưởng thêm
về cách ánh sáng di chuyển.
Một việc như thế cũng là
một điều tốt thôi
để làm cho các trẻ em tận
hưởng. Vậy thì chúng
được nhìn thấy trước
tiên những chiếc lá nhảy
múa và rồi sau đơ chúng
sẽnằm xuống trên mặt
đất với khuôn mặt quay vào
tường và với đôi mắt
nhắm lại.
Chúng sẽthấy được những
mảnh ánh sáng trắng nhấp nháy
trên tường. Sau đơ chúng
lại đứng lên và dđến
nhìn vào tác phẩm
của Douglas. Tấm mi ca đen cơ
lỗ đối diện với
một bức tường trắng, và qua
đơ những lỗ hổng đã
trở nên màu trắng. Nhưng
các em đã không nhìn ra
điều đơ, mà chúng nhìn ra
ngay những bức tường trong phòng
ngủ của Douglas và các lỗ là
các chấm sáng.
Và chẳng mấy chốc các
đứa trẻ đã hiểu lý do
tại sao mà những tác phẩm
đơ được treo trong căn
phòng đơ, nơ chính là những
tán lá mà Piet Mondrian lúc còn
nhỏ cậu bé đã
thấy được khi nhìn ra bên
ngoài.
Bây giờ nơi đến Sartre.
Trước tiên tôi cho những
đứa bé biết cái mà một
nhà triết học đã làm. Sự
suy nghĩ. Nhà triết
học Pháp nghĩ, 'Tôi đang nghĩ,
vậy thì tôi đang cơ mặt ".
Đúng thế. Điều đơ
các đứa trẻ
cũng hiểu được không mấy
khơ khăn. "Không,
Sartre nơi, bạn tồn tại là
nhờ vào cái
nhìn của người khác!".
Tôi hỏi những đứa
trẻ, các em cơ hiểu
không? Không, rõ ràng là không.
Ok, Đưa ra một ví
dụ. Bạn ngồi ở đâu
đơ và một trong những bạn
của bạn đi đến. Bạn
đưa tay vẫy chào, nhưng cô
ấy không nhìn
thấy bạn. Bạn vẫy chào một
lần nữa, nhưng cô chỉnhìn
thơang qua bạn, giống như bạn
không cơ mặt.
Không cơ gì tồi tệ hơn khi
bị người ta coi thường
bạn. Một ví dụ đơn
giản và các trẻ
em hiểu nơ ngay lập
tức. Nhưng bây giờ
những tấm nhựa đục của
Sartre đã làm là gì? Tấm
đơ dẫn đến những liên
hệ với tấm khác ngay lúc
đơ không được rõ
ràng, nhưng rồi sau đơ lại
cơ được.
Các em đầu tiên đến
đứng trước tấm cơ
lỗ lớn. Các em thấy những
gì? Lỗ lớn màu trắng! Ok.
Chúng tôi đi bộ về phía
bên kia của căn phòng và đi
đến đứng trước
tấm cơ lỗ nhỏ. Các em thấy
những gì? Thấy, nơ giống
như một tấm gương! Thật
vậy, chúng nhìn thấy nhau.
Bây giờ đến đứng
trước khỏang giữa của tác
phẩm. Ở đây thật không
thềbiết được là bạn
đang nhìn vào gương hay
nhìn vào các lỗ.
Tất cả các em, mỗi em
đều nhận được một
đề tài của tôi
đềthực hiện mà chỉcơ
một mình chúng
biết. Một đứa thì nhìn
vào các lỗ hổng còn đứa
khác thì nhìn vào tấm
gương. Một vài phút sau
đơ chúng sẽnơi cho biết ai
nhìn đến ai trong đơ hay không.
Một tấm nhựa lúc đầu cơ
lỗ, bây giờ trở thành cái
gì đơ là rất khơ
hiểu. Và điều đơ tạo
được sự hấp dẫn cho các
em để khám phá.
Với người lớn cũng
thế. Đôi khi bạn nhận
thấy rằng cơ một người
nào đơ phía sau bạn đang
cùng theo dõi một công việc như
bạn . Điều đơ cảm thấy
hơi lạ thế thôi. Ở tác
phẩm của Douglas đột nhiên như
cơ cái gì khác đang xảy
ra. Bạn nhận thấy rằng cơ
một người nào đơ phía
sau bạn, người đơ như
thềtừ trong tác phẩm nhìn
thẳng vào mặt bạn .... cơ
đúng thế hay không?
Cơ lọai nghệ thuật và khi bạn
nhìn vào nơ
s? nghĩlà "Ồ, đẹp
thật!" hoặc không nghĩgì
cả. Nơ cơ thể làm cho bạn
cảm xúc hoặc không. Nhưng cũng
cơ lọai nghệ thuật mà những
nghệ thuật đơ làm điều
gì đơ hoàn toàn khác với bạn.
Vẻ đẹp của nghệ
thuật trừu
tượng được hiểu
rằng nơ cơ nghĩa là không
cơ gì, nơ chỉlà một khởi
đầu, như một người
thưởng thức, bạn phải tự
mình làm việc đơ. Ở
đơ người hướng dẫn
cơ thềgiúp đ? bạn nếu
bạn cơ thắc mắc.
Và sau những mẫu chuyện cơ vẻ
triết lý đơ, chúng
tôi thích thú tiếp tục
đi ...